Nắng sáng hôm sau trông gay gắt
Sầu thảm căn phòng ảm đạm không
Lại là nơi ấy một góc nhỏ
Trong tấm gương soi vắng vật nào ?
Cánh đồng sau nhà vàng héo úa
Bùn nhìn đứng đó xem mặt trời
Bồ câu đang đến vây hạt thóc
Tiếng khóc trôi theo dòng sông dài.
Chiều vẫn lạnh nhạt hàng cây tàn
Ủ rũ mỏi mệt lúc hoang mang
Bước sang cánh cửa là căn phòng
Ở căn phòng ấy ngợp không gian.
Dấu chân ghi lại nơi nó bước
Vầng trăng trôi mãi như ánh đèn
Sao không cho phòng đầy hơi ấm
Để không buồn bã giữa ngày mưa.